Căn nhà
cũ kỹ, tất cả mọi thứ đã bạc thếch màu thời gian: từ bộ bàn ghế, khung cửa sổ,
chiếc ca cho đến bộ quần áo đã bạc sờn và chiếc nhẫn đã thành đen sạm.
Cụ bà ngồi bất động, trầm tư. Ánh mắt cụ - dù
chúng ta không nhìn thấy nhưng cảm thấy - đang nhìn rất gần mà như rất xa, như
đang ngược thời gian, như nhìn về vô định. Có thể cụ đang suy ngẫm về đời mình
hay đang nhớ về người bạn đời đã ra đi. Và cũng có thể cụ chẳng nghĩ gì cả, chỉ là một thoáng mệt mỏi của tuổi già neo đơn, đến cả
những chiếc kẹo mềm cũng chả buồn động đến.
Chỉ có những mầm
cây xanh non trên chiếc chậu nơi cửa sổ và màu xanh của lá cây bên ngoài cho
thấy bàn tay chai sạm của một đời nông dân lầm lụi chưa chịu buông xuôi mà vẫn
cặm cụi những công việc thường ngày để gìn giữ ngôi nhà cho con cháu giờ này
còn ở xa đâu đó chưa về...
LMP
13.4.2016