Thứ Hai, 11 tháng 7, 2016

NỢ DÃ QUỲ



Tôi còn nợ em đấy, dã quỳ ơi
Một bài thơ tự lâu rồi chưa viết
Tôi miền biển, em cao nguyên cách biệt
Gặp nhau rồi một thoáng đã chia xa...

Tôi vẫn còn nợ em một bài ca
Về loài hoa sượm vàng triền đất đỏ
Hoa khao khát vươn mình trong gai cỏ
Tỏa hương tình xao xác gió hoang vu

Em cứ vàng rực nhé, tựa mùa thu
Nàng sơn nữ miền cỏ xanh hoang dại
Cứ rưng rức giữa đồi cao nắng cháy
Cứ miên man tan chảy dốc sương mờ
Để tôi còn mắc nợ một bài thơ…

LMP 30.3.2016


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét