Thứ Sáu, 15 tháng 12, 2017

Vé về tuổi thơ / Билет в детство

Vé về tuổi thơ

Hôm nay đài bỗng bất ngờ
Thông báo một cách lịch sự:
"Ai muốn trở lại tuổi thơ
Thì mau ra ga xe lửa

Tại sân ga tàu viễn xứ
Lúc mười hai giờ ba lăm
Các bạn có thể khởi hành
Để lại trở thành bé nhỏ "

Tôi không tin tai mình nữa
Lẽ nào tôi có thể chăng
Bỗng chốc lại được có mặt
Ở nơi bờ bến xa xăm

Nơi mà mỗi độ hè sang
Mang đôi xăng- đan đã rách
Tôi chạy chơi ở trong sân
Vô tư cùng với chúng bạn

Chưa nhai hết miếng ăn sáng
Chẳng cài áo măng- tô- san
Tôi chạy qua những bậc thang
Và suy nghĩ  về điều đó

Rằng chỉ cần sao kịp để
Mua được tấm vé cho mình
Rồi trôi theo tàu tốc hành
Về tuổi thơ, không lần lữa

Hộc tốc tưởng chừng đứt thở
Tôi phóng ra bến hỏa xa
Quầy vé chẳng bóng người nào
Thế là tôi đã chậm bước !

Với niềm hy vọng còn vớt
Tôi lại cửa bán vé tàu:
-  Cho một vé về tuổi thơ
Nếu tàu còn chưa chuyển bánh

Và rồi, như có phép thánh
Hạnh phúc thật là vô biên-
Cô bán vé chiều ý liền
Đưa cho tôi một tấm vé

Rồi nói với nụ cười mỉm:
- Bố ơi, phải thật khẩn trương
Chạy theo lối đi ngang ấy
Rẽ phải và đến cuối đường !

Và đây rồi, ngay trước mặt
Đường ga tàu đậu sẵn rồi
Nằm tận cùng ở phía đuôi
Là toa tàu tôi mong ước

Chỉ còn thêm một giây nữa
Tôi sẽ vào trong toa tàu
Và rồi tôi sẽ bắt đầu
Cuộc hành trình về thơ ấu

Thình lình người soát vé bảo:
- Có ai nói với anh chưa ?
Rằng anh sẽ không thể mua
Vé về từ tuổi thơ nhé 

Mạn phép, lẽ nào lại thế
Vậy còn gia đình, cửa nhà?
Công việc và xe hơi nữa ?
Thế không được,  anh em à !


Tôi đứng gần như chết lặng
Vò nát tấm vé trong tay
Sợ quay về tuổi thơ ngây
Mà không có đường trở lại

Tàu về tuổi thơ lăn bánh
Đèn pha phát tín hiệu rồi
Tàu ra đi không trở lại
Ra đi mà chẳng có tôi

LMP dịch



Билет в детство

Сегодня мне приёмник
Вдруг вежливо сказал:
- Кто хочет снова в детство,
Спешите на вокзал.

Там с дальнего перрона
В двенадцать тридцать пять
Вы сможете уехать,
Вновь маленькими стать.

Ушам своим не верю
Неужто я смогу
Вдруг снова оказаться
На дальнем берегу,

Где в порванных сандалях
Я в летнюю пору
Гоняю беззаботно
С друзьями по двору.

Не дожевав свой завтрак,
Не застегнув пальто,
Бегу через ступени
И думаю про то,

Что только бы успеть мне
Билет себе купить
И в детство без задержек
На «скором» укатить.

Изрядно запыхавшись,
Примчался на вокзал.
Народа нет у кассы.
И тут я опоздал!

С последнею надеждой
К окошку подошел:
- Один билет мне в детство,
Коль поезд не ушел.

И тут, такое чудо,
Предела счастью нет –
Кассирша выдает мне
Безропотно билет.

И говорит с улыбкой:
- Поторопись, отец,
Беги по переходу
Направо и в конец!

И вот передо мною
Запруженный перрон.
Стоит в конце состава
Заветный мой вагон.

Еще одна секунда –
В купе я попаду
И стану возвращаться
Я в детство на ходу.

Вдруг говорит кондуктор:
- Сказали Вам иль нет,
Что Вы назад из детства
Не купите билет?

Позвольте, разве можно?
А как же дом, семья,
Работа и машина?
Так, братцы, ведь нельзя!


Стою в оцепененьи
И мну в руках билет –
Боюсь уехать в детство,
Когда возврата нет...

Уходит в детство поезд,
Прожектором маня,
Уходит безвозвратно,
Уходит без меня.

В. МАЛИНОВ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét