Nghiệt ngã làm sao hỡi cuộc đời
Một chiều tóc trắng bạc như vôi
Bố đi vội vã, không từ giã
Tắt lịm từ đây ánh mặt trời
Chẳng kịp nữa đâu, muộn mất rồi
Bao nhiêu ước vọng phải chôn vùi
Con cào xé nát miền tuyệt vọng
Biết phải làm sao để gặp Người!
Thôi kể từ đây tắt nụ cười
Miếng ngon thôi hết sẻ chia rồi
Day dứt lòng con bao tiếc nuối
Đâu còn kịp nữa để Người vui…
Đất lạnh vùi chôn một mảnh đời
Bố về nơi ấy quá xa xôi
Thương nhớ con ngồi bên di ảnh
Gõ phím lời tuôn, nước mắt rơi…
Trời hỡi vì sao nỡ bắt tôi
Từ đây vật vã với đơn côi
Bố không còn nữa, không về nữa
Đau xé lòng con ơi bố ơi..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét