Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2015

LƯU LUYẾN MẶT TRỜI

Gần hết giờ làm việc, tôi gửi cho "nàng giám thị" tin nhắn: " Lát về ra biển ngắm mặt trời lặn cho thư giãn nhé".
Tin nhắn lại: "Muốn ngắm mặt trời lặn trên Biển Đông chỉ có ra đảo". Kèm theo là một cái link đến bài báo: "Ngắm hoàng hôn biển Cô Tô" .
Tôi nhấp vào link và thấy dòng chữ  “Ở nước ta, chỉ bờ biển từ Hà Tiên đến Cà Mau và ở hải đảo mới thấy hoàng hôn trên biển, còn lại thì chỉ thấy được bình minh”.
Tác giả của bài báo, phóng viên Hải Lý (hình như là bạn học của tôi?) nghĩ  rằng mặt trời lặn phía ở phía tây nên không thể nhìn thấy mặt trời lặn trên phần còn lại của bờ biển nhìn về phía đông ? Hải Lý có vẻ có lý đấy, nhưng Vũng Tàu, nếu cắt đi cây cầu Cỏ May thì như một hòn đảo, có thể ngắm mặt trời mọc ở Bãi Sau. Còn ở khu vực từ bãi Nghinh Phong qua bãi Trước đến bãi Dâu, thường xuyên có thể ngắm cảnh mặt trời mọc. Nào hãy cùng chúng tôi ra biển Vũng Tàu "chia tay hoàng hôn" để hứng "giọt nắng cuối ngày rơi xuống tóc". 

 
Biển một bên và em một bên...
5g30 xuất phát từ nhà, mặt trời còn nghiêng nghiêng đỉnh núi, 5:40 ra đến biển, mặt trời đã mấp mé  đỉnh cột buồm.  Ngồi trên bãi Tầm Dương nhìn về phía Bãi Dâu, không gian nhuốm một màu rượu vang.
 
 Chỉ có biển mới biêt thuyèn đi đâu về đâu
Nhìn về mũi Nghinh Phong,  tượng Chúa giang tay thấp thoáng trên đỉnh Tao Phùng đem  lại cho con người nhỏ bé cảm giác được chở che giữa mênh mông trời biển. Trong vàng hực ánh tà dương, từng ngọn sóng dào dạt xô bờ đá rồi tung cao trắng xóa chơi vơi trong lưu luyến chia tay với những giọt nắng cuối ngày.
 
Tiếng sóng âm vang mãi
Tiếng biển âm vang mãi
Tiếng sóng rì rào thật khó quên
...
Những giọt nắng cuối ngày ấy cho ta cảm giác ấm áp để bước xuống ngâm mình trong làn nước xanh mát se se lạnh, vừa đủ để quên đi những mệt mỏi trong một ngày đang qua như mọi ngày.
 
Chiều về xôn xao nghe Vũng tàu biển hát...
Xa xa phía chân trời, trong nhập nhoạng bóng chiều thấp thoáng một giàn khoan đã vội lên đèn.  Nét riêng của thủ phủ dầu khí Việt nam đấy, nhưng không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy từ bờ đâu, vì có lẽ đó là một giàn khoan di động.
 
Mùa xuân từ những giàn khoan...
Lặng ngắm những con tàu hối hả chạy ngang che lấp cả mặt trời phía xa, tôi nhớ đến câu hát đã dịch trong bài hát “Tất cả sẽ trôi qua”:
Hãy hát về những con tàu bơi xa tắp
Mà vẫn không chịu hàng phục bão giông
Hãy hát rằng vì tình yêu chúng mình
Mà trọn cả thế giới này tạo dệt
 
Hãy hát về những con tàu xa tắp
Những con tàu ấy là một phần cuộc sống của biển cả.  Ở một góc biển dưới mặt trời  đã  rất dịu dàng, những chiếc thuyền cá vốn nhỏ bé mong manh giữa đại dương bao la giờ quần  tụ bên nhau ấm áp.
Hoàng hôn yên lặng cũng theo về
Mới có mấy phút mà mặt trời đỏ lựng đã ngấp nghé mặt nước rồi.
 
Mặt trời xuống biển như hòn lửa
Sóng đã cài then đêm sập cửa…
Câu thơ ấy của Huy Cận dường như lúc nào cũng rong ruổi cùng tôi mỗi hoàng hôn khi thấy mặt trời về biển.
Sóng đã cài then, nhưng đêm chưa sập cửa. Trong cõi giao hòa của trời nước mênh mông, những đám mây vẫn bảng lảng trong ráng hồng. Chỉ có tiếng sóng biển rì rầm át lời thì thầm của những đôi tình nhân vừa luyến tiếc hoàng hôn, vừa mong sao trời nhanh tối.
 
Trong chạng vạng tiếng côn trùng gọi bạn
Mà có lẽ luyến tiếc là nhiều hơn vì mặt trời lặn rất nhanh. Từ lúc mấp mé mặt  biển đến khi khuất hẳn phía chân trời chỉ vỏn vẹn vài ba phút.  Nào hãy bỏ vài ba phút ấy thưởng thức cảnh mặt trời lặn qua đoạn phim tôi quay dưới đây cùng với một khúc nhạc quen thuộc, ( xin đố của  nhạc sỹ nào?). Nếu bạn thú vị là tôi vui rồi! 
 
 Còn một nửa của tôi chắc là bỗng lãng mạn lắm!
 Lại về chuyện ngày rời xa trái đất
Thì thầm thôi em nhé hát cho tôi....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét